Này nhóc, anh trót thích em rồi
Phan_4
Nói hết câu, nó cười hề hề. Anh biểu thầm nghĩ, đã muốn gặp người ta cũng không cần quá giữ thể diện thế đâu.
– Nhưng tôi không có thời gian chơi bời với cô- anh quay ngoắt đi, tiếp tục cúi cúi nhặt nhặt.
– Tôi chỉ đi theo thôi mà! Không làm phiền chi hết! _nó đưa tay lên ngực trái tuyên hệ.
Anh thở dài, bãi biển là của chung, người ta chỉ vô tình đi gần gần mình chút xíu thôi mà, ai cấm được? Đúng, chẳng ai cấm được! Chính thế nên anh có thể đường đường chính chính mà “đi gần”nó một tí rồi. Chẳng ảnh hưởng đến kinh tế nhà ai hết.
Và như thế, trong ánh hào quang vĩ đại của ngày mới, hai người đường hoàng đi dạo cùng nhau dọc theo bãi biển rất đường hoàng, mặc cho gia đình con nhóc đang lặn ngụp dưới biển.Nói đi dạo cho oai chứ thực ra là một người nhặt rác bỏ vô bao tải, một người vừa đi vừa nhảy sóng bên cạnh, mồm luyên thuyên đủ điều.
DAY 4 (2)
Nói bã bọt mép rồi,nó thấy cái áo ba lỗ cũ rích vá chằng vá đụp của anh đã ướt mồ hôi, tự nhiên thấy thương lạ.
Vợ chồng chung sức tát biển Đông cũng cạn, huống gì mấy mẩu rác rưởi này.
Nghĩ thế, nó cũng cúi xuống hì hụi nhặt mấy cái túi bóng, vỏ bánh bỏ vào bao tải của Quân.
– Cô làm gì thế?_anh trợn mắt gạt tay nó ra.
– Giúp anh. Làm như ai cũng xấu tính như anh không bằng. _nó bĩu môi.
Quân không phải không hiểu ý tốt của con nhóc, bởi đầu óc anh vốn rất thẳng thắn đơn giản.
Chỉ có điều anh không muốn nó phải làm việc này, dù nó chẳng nặng nề gì.
– Cô quay lại với gia đình mình đi, đừng la cà làm chuyện bao đồng nữa.
Nó đứng ngây ra không chớp mắt. Hóa ra tên gấu ngốc này nãy giờ câm như hến là vì vừa gặp người nhà mình? Tại sao ta?
– Này, hình như anh tự ái à? _nó ghé sát vào mặt anh, mắt nhìn mắt.
– … Ai… ai tự ái? Tự ái cái gì_anh đờ người, mặt thoáng đỏ, trong hai giây tỉnh táo bắn ra xa nó. Con nhóc này nhạy cảm thật.
– Thế tại sao cứ hầm hầm như thiếu ăn một tháng vậy? Giận tôi gì à?
Anh vắt óc nghĩ cho ra một lý do tàm tạm lấp đầy cái óc nho nhỏ xinh xinh ít dây thần kinh của nó
– Đúng là tôi thiếu ăn một tháng đấy, được chưa? Ai thèm giận cô.
Nó chớp mắt một cái trước phản ứng kỳ quặc của anh. Rồi con nhóc nghiêng đầu sang trái làm ánh nắng bình minh hắt nhẹ lên mái tóc màu hạt dẻ, cười một nụ cười vô tư.
– Ai ya, thế thì tốt rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng lên trong tiết trời trong lành buổi sớm làm lònganh bỗng dưng tiêu tan ủ dột.
Con nhóc luôn có cách thần kỳ khiến người khác cảm thấy hạnh phúc. Anh chàng thở dài thêm một cái nữa, rồi mỉm cười bất lực. Thôi được rồi, đến đâu thì đến vậy.
– Cô kia, muốn nhặt rác thì phải nhanh tay lên chứ! _anh giả vợ quát nạt, thoáng cái đã hăng hái lại như bình thường.
Nó chu mỏ một cái, rồi hớn hở chạy theo anh. Hai người trong khung cảnh lãng mạng đó, chăm chỉ thu rác nhặt rác. Một chuyện tình cao quý vô cùng!
Là cô không cho tôi đường lui.
Là cô quá ngốc chứ không phải anh quá tham lam.
Là cô bày ra trò này, anh cũng sẽ quyết làm bạn cùng chơi với cậu tới cùng.
Nhưng mà…
– Này, tôi bị đói một tháng mà cô kêu tốt là sao?..
[Quác quác]
~***~
Hoàng Minh Quân đăm chiêu nhìn ra phía trước, là mặt biển bao la dập dềnh sóng trắng. Ai da, đằng kia có mẩu túi bóng trôi lềnh bềnh kìa! Rác quá, như thế là không được.
Anh đăm chiêu nhìn sang lên trên, là bầu trời cao chót vót xanh thẳm. Chậc, thể nào cũng có bão đây. Đúng là giời chiều lòng người!
Anh lại đăm chiêu nhìn xuống dưới, anh đang đứng trên lan can tầng hai của một con thuyền trắng bóc bốn sao đẹp lung linh. Ở tầng dưới nghe đâu đây tiếng ợ chua của ai đó đang say sóng. Anh đăm chiêu nhìn sang phải, đó là một đại tiểu thư sắc đẹp tuyện trần, tức Linh Chi
Con nhóc cũng đang đăm chiêu tu sữa ừng ực, nhỏ cả xuống áo rồi kìa.
Anh hết kiên nhân đành quay phắt sang trái, đập vào mặt là một nam nhân khác đẹp trai rạng ngời, khí khái cao quý. Ảnh kia thấy vậy cũng liếc lại bằng một tia nhìn trị giá 500 vôn điện, rồi cười khẩy một cái.
DAY 4 (3)
Anh chàng hót rác đau khổ trước khung cảnh vui thú xung quanh, quyết định nhắm mắt lại cho lành. Thở dài một cái. Hoàng Minh Quân ah, ngươi sắp biến thành một bô lão tám mươi rồi đó, lúc nào cũng thở với hít (=.=)
Nhớ lại một chút xem nào……
–
–
–
Con nhóc mặt đần thối, nghĩ một lúc rồi cười hề hề.
– À ờ thì… ha ha… à thế này! Tiện thể hôm nay tôi định đi chơi làng chài với gia đình, tiện thế ăn hải sản luôn! Tôi định rủ anh cùng đi ấy mà, đi ăn ấy!
Nghe đến ăn quả thật anh có mặt mày nở hoa đôi chút, nhưng sỹ diện để vứt vào máy tái chế rác hay sao mà đi theo? Anh nhất quyết từ chối.
– Anh tưởng tôi cho anh đi theo miễn phí à? Anh làm nhiều nghề lắm cơ mà, chẳng nhẽ không làm hướng dẫn viên du lịch được? Tôi không thích đến nơi mình không biết gì một mình.
Hai người đương cãi nhau rất hăng, rất tình cảm thì bỗng nhiên một bóng người khác lò dò tiến lại gần.
– Linh Chi ah…Hai đứa lơ ngơ quay ra, trố mắt dưới ánh hào quang mới đến. Thực ra là vì không hiểu bố này từ đâu chui ra xen ngang vào chuyện tình cảm mặn nồng của người ta.Đó là một anh chàng tóc nâu, mà là nâu nhuộm bằng thuốc xịn chứ không phải nâu cháy nắng như Quân đâu nhé. Da trắng dáng xinh, cao ráo đẹp mã nét Tây, quần áo sáng bóng chưa cắt mác, ba chấm và ba chấm…
– Keita-san? _ Con nhóc sau một hồi ngỡ ngàng, mãi mới khọt khẹt mà nhả ra được một câu rất vô tình.
Người thanh niên kia nhe răng cười, tiện thể nắm chân nắm tay nó.
– Em thắc mắc sao anh lại ở đây hả? Là ba mẹ em mời anh đến đấy. Anh nhận được điện thoại hôm qua là đáp máy bay đi liền!
Ảnh tuôn cho một lèo, nhưng có vẻ không phải người Việt nên câu nọ trẹo câu kia một tí xíu.- Ba mẹ tôi mời anh thì anh đi ra chỗ họ mà chơi chứ sờ mó tôi làm gì? _Nó dường như đã quá quen với cảnh này, rất ung dung hất tay anh chàng ra.
– Vậy em với anh cùng đi cho phải đạo!
Con nhóc xì một tiếng. Theo đạo kiểu anh chắc tôi thành Phật từ lâu rồi.
– Đằng nào tôi cũng đang định quay lại chỗ họ, anh không phải mời. Quân, đi thôi. _ Nó lườm cho Keita-san một đường như bom nguyên tử rồi đẩy lưng Quân đi trước.
– Người này là…? – Thấy thái độ đối xử khập khiễng giữa hai bên của nó, anh chàng người Nhật kia cũng chột dạ.
– Bạn trai của tôi. Không liên quan đến anh
Nó vẫn thản nhiên như anh tiên như thế. Quai hàm của Keita vẫn rơi lẻng xẻng như thế. Và mắt Quân vẫn rớt tròng như thế. Hai người con trai cao hơn sau câu nói đó chỉ lặng lẽ bước đi cạnh nó, cơ bản là quá sock mà mất khả năng ngôn ngữ.
– Linh Chi, cô vừa nói gì thế hả? – Mãi Quân mới ho ra được mấy tiếng, nhưng dường như còn mắc cả khúc xương cá giữa họng nên mấy tiếng đó chỉ đủ cho con nhóc nghe thấy.
– Anh là bạn trai tôi. Làm sao? – nó chớp mắt
– Cô điên à?! – Anh chàng khẽ rít lên, nhưng tim thì đập thình thịch.
– Anh là bạn tôi và là con trai nên anh là bạn trai tôi. Có gì không ổn à? – Con nhóc thản nhiên.
Quân ngoác mồm nhìn nó đang nhảy chân sáo đi bên cạnh. Thế mà anh cứ tưởng…
– Mà anh đừng có ngỡ ngàng như thế. Nhỡ tên Keita biến thái kia mà hiểu lầm chúng ta thì rắc rối lắm. Hắn chắc chắn đang nghĩ chúng ta là người yêu của nhau đây mà. – nó khẽ nhếch mép, liếc xéo con người đang đi sau cả hai một bước chân.
Biến thái… Hóa ra nó nghĩ như vậy là biến thái. Nếu anh mà để lộ chuyện mình cũng vừa nghĩ y như vậy thì có chui xuống hố ga cũng không hết xấu hổ!
– Hừm, cô cứ làm như hắn mê cô không bằng!
DAY 4 (4)
– Hắn thích tôi mà.
– Ồ thế h… Hả?
– Gì chứ. – Anh thở hắt ra.
– Keita là con trai của giám đốc một tập đoàn người Nhật. Hắn sang đây từ mấy tháng trước rồi bám dính lấy tôi. Đã vậy còn thẳng thắn nhận mình là thích tôi. Thật phiền chết được!
Anh lắc đầu nghĩ, có những người chẳng phải biến thái mà đối với nó vẫn có vấn đề đấy.
Lúc cả ba người quay trở lại bãi tắm cũ thì mọi người đã lên bờ cả rồi, mặt trời cũng lên tới giữa trời. Ba mẹ nó đã biết qua anh từ hôm qua, hai ông bà cũng lại hưởng ứng nhiệt liệt việc mời anh làm hướng dẫn viên mới chết chứ!
Quân chẳng thích thú gì cũng đang định mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Keita nấn ná trên người con nhóc thì lửa ở đâu bốc lên hừng hực.
Thế là trong lúc thiếu lý chí liền vứt phẹt sỹ diện ra một chỗ, đồng ý luôn.Thứ cuối cùng anh nhớ được vào sáng sớm hôm nay chính là nụ cười mãn nguyện của nhím biển và ánh mắt tóe lửa lòe loẹt giữa anh và anh chàng kia. Ngọn lửa đó rạo rực đến độ kameyoko của Quy lão tiên sinh cũng phải phất cờ chịu thua…..
Kể lại thật dài dòng. Nói chung, chúng ta đều đang ngồi trên thuyền phi ra làng chài ngoài vịnh rồi.
Con nhóc tu sữa xong thì thoải mái đứng cạnh anh ngắm biển, thật giống Titanic làm sao. Nhưng chẳng ai dại mà đi bảo anh ta chơi cái trò thi nhổ nước bọt trong phim đâu, hại môi trường chết được! Mà anh chắc chắn chưa coi phim đó, xem tivi tốn điện lắm mà.
Thế nhưng mà, gió trên này rất mát, lại hơi mưa lất phất, cảnh trước mặt cũng đẹp vô cùng. Thi thoảng yên bình một chút cũng vui vui. Nghĩ vậy, Quân khẽ quay sang nhìn nó, thấy nó cũng đang nhìn mình. Hai đứa ngẩn ra một lúc rồi cười hề hề, mặt khẽ đỏ.
Vớ va vớ vẩn. Con nhóc được thể lấn tới liền đứng xích xích lại một chút làm hai vai khẽ chạm vào nhau.
Anh khẽ cười thầm, như thế này cũng thích thật.
– A! Cá chép! – nó đột nhiên gào lên, chỉ tay xuống dưới biển.
– Giữa biển đào đâu ra cá chép!
– Thế hả? Hóa ra là cá rô!
– …
Cặp đôi ngốc nghếch cũng có thể lãng mạn (in the new way) như thế đó.
~***~
Tầm hai mươi phút sau thì làng chài hiện ra trước mặt. Nó nằm sát vịnh, nơi có những dãi núi tảng nổi giữa mặt biển. Những chiếc thuyền gỗ nối đuôi nhau tấp nập trên mặt nước, có cả những ngôi nhà nổi cũ kỹ ọp ẹp được sơn tường xanh, trên mái và trước cửa dăng đầy lưới đánh cá. Từ thuyền của mình mọi người đi qua một cái cầu làm bằng tấm phản dài để sang đến khu chợ nổi. Giữa các thuyền và các nhà cũng đều bắc những tấm phản nhỏ tương tự.
Quân dẫn mọi người đi xem làng chài, nơi người ta phơi lưới trên mái nhà và neo những chiếc thuyền mủng tròn khắp nơi. Sau đó cả đoàn hò dô nhau sang chợ nổi.
Ở đây rất kỳ cục, hàng chục chiếc thuyền nan trôi trên mặt nước, bán đầy cá tôm tươi nguyên.
Con nhóc đi đến đâu cũng hào phóng mua lấy mua để, chỉ khổ cho anh đi sau méo mồm mặc cả. Những thuyền bán bò khô, dừa khô và đồ ăn của vùng miền cũng có nữa. Nó thực hiện lời hứa, đi đến đâu cũng mua một túi rồi nhét lấy nhét để vào mồm anh chồng tương lai (?)
Đường tắt đi đến trái tim chính là đi qua dạ dày trước, nó giờ đây hiểu sâu sắc châm ngôn này!
Chưa bao giờ nó thấy anh nhìn mình âu yếm ấm áp đến thế. Con nhóc còn vô tư đưa tay chùi miệng cho anh, làm chàng ta ngơ ngẩn đến nỗi xém bước hụt xuống nhà vệ sinh lộ thiên của một nhà nọ.
DAY 4 (5)
Hai người tách đoàn chạy lung tung khắp nơi, sà xuống bao nhiêu hàng cá tôm, anh để mặc cho con bé não nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, đã thế nó còn tính mua cá chết rồi cho về dễ làm thịt (!)
– Cháu có người yêu dễ thương thật đấy, có điều cần dạy dỗ thêm về khoản chợ búa đấy. – Bà cụ bán cá mắt mờ chân chậm nhìn nó mà phán xanh rờn.
– Khoản đấy sau này cháu lo bà ạ._Anh nhe răng cười.
Sau đó một cái đuôi cá phi tới, và anh không bao giờ cười được nữa.
Đùa thôi mà. (cười)(Chúng ta lúc này (hãy coi như) nhân vật thứ ba người Nhật kia không tồn tại đi nhé. Làm sao ảnh chạy theo hai người kia được, ở đây hôi tanh chết được, thật khổ thân đế giày của anh quá!)
Khi mà đám đầy tớ của con nhóc đã gãy mất phân nửa số xương sườn vì bê núi đồ rồi thì cũng là lúc tiểu thư đây chán mua bán.
Đúng lúc đó chẳng biết anh đã làm gì để Trời phạt, liền sắp đặt cho thiếu gia kia nhìn thấy mấy cái thuyền phao nổi bồng bềnh trên mặt nước.
– Trò gì kia ?
– … Nhìn không biết sao, là bơi thuyền ra ngoài vịnh đó.
– Mình tự chèo á?-con nhóc mắt sáng như đèn pha, chưa kịp nghe anh trả lời đã chạy ào ào tới chỗ mấy người dân cho thuê thuyền.
Bỏ thì thương vương thì tội, câu này vốn dùng cho người với thú nuôi, nay áp dụng được cho anh với nó đây.
Nhỡ một mình nó chèo thuyền ra đó mà mệnh hệ gì thì tốn tiền viếng lắm đấy, anh đâu có dại.
Ai ngờ đầu óc nhà họ Nguyễn là có vấn đề theo gen. Cả nhà ồ ồ nhảy xuống thuê sạch thuyền nhà người ta.
Keita-san thấy chúng vừa bẩn vừa hôi nên đành đứng trên bờ cổ vũ (?).
Phía dưới, cứ hai người một thuyền, mỗi người một áo phao, một mái chèo bằng nhựa cứng.
– Không phải cô sợ nước sao? Hay mình đừng chơi trò này nữa, ra vịnh nước sâu lắm. – anh dọa.
– Đi cùng anh thì có gì mà sợ._ con nhóc cười cười, đoạn ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh mà lôi đi.
Nếu ví nó là cục nam châm vì anh chẳng khác gì một thỏi sắt gỉ, luôn bị nó hút chặt như thế đấy. (Thở dài)
Khi các thuyền đều đi ra giữa vịnh rồi thì xung quanh chỉ còn là mặt biển và những dãy núi đá cao lớn. Thuyền dọc nên nó ngồi trước, anh ngồi sau.
Con nhóc từ hổi tiểu học đã được phê trong học bạ là “thông minh khéo léo”, điều đó thể hiện rõ sự kém chất lượng của nền giáo dục Việt Nam: giáo viên hoàn toàn không hiểu học sinh! Có mỗi chuyện muốn quẹo trái thì quạt sang phải và ngược lại mà cũng không hiểu, làm cái thuyền sau mười lăm phút cựa được mười centimet.
Có điều anh rất kiên nhẫn chỉ bảo, cuối cùng thì hai người cũng lết được vài bước. Bộ đôi hai đứa ngốc chèo vào trong lòng một khu núi xanh rờn chạy theo hình vòng cung, nước ở giữa được khoanh lại như một mặt hồ nho nhỏ. Nhìn lên trên đầu, bầu trời vỏn vẹn như cái nia xanh ngắt. Cái thuyền thì bé tí xíu trôi hờ hững giữa mặt nước, mà khung cảnh xung quanh thì vừa cao vừa rộng.
Con nhóc hứng chí hét lên rõ to.
– Linh Chi vô địch!!!!
Khắp bốn phía núi đá đều vọng lại âm thanh to hơn gấp chục lần. Cô chủ nhỏ khoái chí cười khanh khách, quay về phía sau nói với anh:
– Anh thử trò này đi, thích lắm!
– Tôi không phải trẻ con.
– Thử đi mà, nói gì cũng được! – nó quay hẳn người lại lay lay tay Quân, rất tự nhiên mà… vứt toẹt mái chèo đi.
– Này!! _ Con nhóc thấy nó đang lặn dần xuống nước, cuống quá hóa ngu, với tay theo rất nhanh.
ÙM!!!
– Cứu tôi!! Cứu tôi! Anh kia cứu tôi…! _Nó lăn lộn trong làn nước, ho lên ho xuống.
DAY 4 (6)
Đã quá muộn rồi… Nó sẽ chết như thế này sao?
Lạ là anh chàng còn lại vẫn ngồi chống cằm trên thuyền, mắt đảo qua lại ngán ngẩm. Sau gần một phút ngồi xem tuồng, anh thở hắt ra một cái.
– Cái áo phao của cô dùng để làm mắm hả?
Nó lúc này mới hoàn hồn lại. Hóa ra nó quên bénh mất cái áo phao – lúc này đang giữ nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Nãy giờ sặc cái chi không biết nữa! Đã thế chỗ này sát núi nên nước nông toẹt, đứng thằng cũng chỉ cao gần đến cổ. Con nhóc quê độ, đỏ mặt chống chế.
– Tại tôi sợ nước sẵn rồi chứ bộ! Nào, thế có kéo tôi lên không? Tôi mà bấu vào thuyền bây giờ là lật đấy nhé.
Anh nhìn cái dáng quẫy đạp lộn tùng phèo dưới nước mà bật cười, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
-Cô bịt mũi lặn xuống nước mười giây cho anh thì anh kéo cô lên.
– Anh điên à? Bẩn chết được. Có biết nhà vệ sinh của người dân ở đây đều theo tiêu chí “rẻ, tiện, nhanh” không hả?! Ngụp xuống có khi lại thấy mấy… trôi ở dưới cũng nên!_ Nó bất ngờ trở nên thông minh!
– Chỗ này xa nhà dân rồi sợ gì. Mà suy cho cùng cũng là chất hữu cơ cả với nhau, người ta tắm bùn đầy kia kìa! _ anh nhếch mép cười, khoanh tay ngồi điềm nhiên.
Nói qua nói lại biết không cãi lại được tên xảo quyệt bất nhân này, con nhóc hiền lành hay bị bắt nạt đành trợn mắt lườm hung độ anh một cái ngọt lịm như muối hột rồi phùng má bịt mũi lặn thụp xuống nước. Cái trò quái gì đây nữa?
Quân thấy cái đầu đen lặn mất tăm thì mỉm cười, đoạn hít một hơi thật sâu rồi lấy hết sức bình sinh suốt hơn hai mươi năm qua mà gào thật to.
– HOÀNG MINH QUÂN THÍCH NGUYỄN LINH CHI !
Chất giọng to khỏe quá ư truyền cảm làm chim muông đang rỉa lông cho nhau trong lùm cây cũng phải giật mình bay tứ tán ra ngoài, con nọ va phải con kia rụng lả tả, có con vội quá không nhìn đường đâm sầm vào vách đá chết nhăn răng.
Bảy âm tiết đập vào làn gió mát lộng mùa hạ, dội lại trọn vẹn và âm vang. Anh ngẩng cổ lên nhìn trời cao, lắng nghe lại chính những gì mình vừa nói. Trong không gian rộng lớn này chỉ có anh nói với chính minhg. Mà không, anh nói với con nhím biển ấy đấy chứ, có điều nó không nghe được thôi.
Những thứ đến quá vội vàng thường làm cho con người ta choáng váng. Anh cũng không hiểu những gì mình vừa nói có thật không. Dù sao cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Những bức bối đêm qua như bay mất tiêu cùng bảy âm tiết đó rồi.
Anh tự nhủ, những cảm xúc này chỉ là nhất thời, sẽ qua nhanh thôi. Chỉ cần con nhóc ngây ngô kia không biết anh là loại “biến thái” mà nó ghét là được rồi…
Vài giây sau, nó nổi lên từ mặt nước, mắt mũi nhắm tịt, đưa tay vuốt mặt liên tục trông đến tội.
– Đúng là đồ điên! – nó nhìn anh vừa tức vừa khó hiểu.
– Ngoan lắm ~ – anh cười khẩy, đưa tay kéo nó lên thuyền.
Khổ tội cái thuyền này làm bằng phao nên lùng bà lùng bùng, không cẩn thận thì lật bỏ xừ. Thế nên mới không thể để con nhóc khéo léo có nghề kia tự thân vận động. Vất vả lắm mới gần kéo được lên, anh còn chưa kịp thở phào thì cái thuyền nhão nhẹt bấp bênh một cái, con nhóc mất đả ngả cả người lên phía trước.
Và “Cộp!”
Cái trán thanh cao của nó đập một phát vào hàm răng anh cứu hộ làm nó gãy liểng xiểng.
Ấy không… không thể phá hoại nhan sắc nhân vật nam chính trong truyện dành cho thiếu nữ được…
Chẳng qua nó chỉ “lui vào trong” vài centimet thôi.
Quân đau đến chảy nước mắt, khọt khẹt được mấy chữ.
DAY 4 (7)
– … N… não cô chỉ toàn vỏ thôi hả..?
Về phần nó thì đại não bị tổn thương choáng váng không nói nổi, ôm đầu nuốt nước… miếng vào trong.
Má ảnh! Đúng là động vật thuộc bộ gặm nhấm có khác! Cái trán xinh xinh của nó giờ in nguyên hình hàm răng anh… nhìn rất giống hoa văn của người cổ đại. Rất phong cách!
Thế nhưng tư thế của hai người này dưới góc độ khác thì đang rất lãng mạn. Giữa chốn núi non biển cả thanh vắng, anh choàng tay qua vai nó, nó còn hơi ngả đầu lên ngực anh nữa chứ.
Hai người có vẻ vì chuyện gì đó mà nghẹn ngào không nói nên lời, ấp a ấp úng, thỏ thà thỏ thẻ (!) Hoàng Minh Quân tuy đau ung thủ nhưng vẫn ôm chặt con nhóc.
Mãi một lúc sau thấy nó hoàn hồn rồi mới buông ra, coi như không có chuyện gì..
Lúc mọi người tụ tập lại trên tàu thì trời cũng chập tối. Thay quần áo xong cả gia đình vào khoang ăn giải quyết bữa tối. Anh và nó có lẽ khác nhau về mọi mặt, chỉ có khoản ăn uống và hợp vô cùng. Đã ngồi vào bàn, chắp đũa mời một cái là sẽ không bao giờ ngẩng lên nữa (tất nhiên, cho đến cuối bữa).
Quân càng nghĩ càng thấy mình vì tình cảm chớp nhoáng này mà bị đày đọa quá nhiều nên phải ăn cho bõ tức. Có điều… răng còn đau quá nên không ăn hết công suất được
~***~
Tám giờ tối, tàu cập bến. Quân sau khi cúi người bốn lăm độ có lẻ chào bố mẹ nó liền quay sang con nhóc, mặt nghiêm túc cực độ.
– Tối ngủ nhớ khóa chặt cửa đề phòng Keita!
– Gì chứ, tôi và hắn ta sao phải làm vậy_ nó bĩu môi.
– Cái gì?!
– Đùa thôi! – con nhóc lè lưỡi khoái chí.
– Anh về luôn hả?
– Ừ, chỗ này cũng gần nhà tôi._anh rút khăn lau mồ hôi, trấn tĩnh nhịp tim.
– Tôi cho anh số điện thoại nhé? – Nói rồi nó hất hàm một cái, đám đầy tớ trung thành lập tức có mặt, dâng chủ nhân giấy bút đầy đủ.
– Không cần đâu, em gái tôi không cho gọi điện thoai, tốn tiền lắm._Anh chàng hót rác phẩy tay.
– Thì tôi gọi cho anh là được chứ gì? Tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi, không phiền anh nữa đâu_ nó dúi vào tay anh mẩu giấy, trên đó vẫn là nét chữ dễ thương hồi nào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian